Mẹ nó tiu nghỉu đi xuống bến với thau đồ dang dở. Ba nó thì ngồi bất động trên ghế. Từ ngày bị tai nạn giao thông, mọi sự di chuyển của anh đều phải nhờ chiếc xe lăn. Giờ thì anh không còn đủ sức “xáng cho nó một bạt tai”.
Đúng 9 giờ nó mới chịu rời chiếc giường. Mẹ nó đã để sẵn bàn chải đánh răng có kem, bên ca nước và cái khăn mặt. “Sáng nay con ăn gì, Ti?”. Nó ngừng đánh răng, hất cái mặt lên nói như ra lệnh: “Mẹ đưa tiền tui đi với bạn”. Mẹ nó lặng lẽ móc túi tờ 50.000đ để lên bàn cho nó.
Đánh răng xong, nó mặc vội cái quần kaki sáu túi lùng nhùng dây nhợ, và cái áo thun đen thui có in hình chiếc đầu lâu trắng nhởn. Trước khi nổ máy xe, nó không quên gửi lại một câu cằn nhằn bâng quơ: “Thời buổi này, bỏ 50.000đ trong túi, không dám ló mặt ra khỏi cái hẻm này”.
Ba nó lầm bầm trong miệng, hình như chửi nó. Người mẹ nhìn theo xót xa: “Tội nghiệp, có 50.000đ trong túi, lỡ hư xe hổng biết thằng nhỏ làm sao”.
Hồi nó học lớp 7, lớp 8, ngồi đâu chị cũng khoe thằng nhỏ. Còn anh đi đâu cũng dẫn nó theo. “Thằng Ti tui giỏi lắm mấy cha”, rồi anh hay “bắc cầu” cho nó nói leo vào chuyện người lớn.
Hồi đó, bạn bè ai mới sắm được máy vi tính, hễ bí rị chỗ nào là hay gọi anh. Anh lại điều thằng Ti đi thế. Mà nó giỏi thiệt. Nhưng tuổi đó nó đã biết gian rồi. Nhiều khi đáng lẽ chỉ cần gõ một cái, nó cứ mò mẫm cả buổi để lấy tiền cho ngọt. Lại hay có tật phá phách, riết rồi ai cũng biết tỏng nên chạy làng nó luôn.
Có lần, thiếu điều anh muốn đánh lộn với ông bạn tại nhà tôi vào mùng 5 Tết. Lý do là ông bạn kia dám cà khịa chê bai thằng con anh. Chỗ bạn bè nói chuyện mà anh cứ “nổ” về thằng Ti hoài, được nước, nó lại nói năng văng mạng. Nó chê mấy cha văn nghệ dốt thấy mẹ, thời buổi này mà còn rị mọ chưa biết lên mạng. Sau này nó sẽ chế tạo ra những phần mềm siêu việt, mà không thèm học trường nào hết. Mà đúng là nó… có khí phách thiệt, năm sau nghe tin nó bỏ học vì… thầy cô dạy dở quá. Ba mẹ nó thì cứ hùa theo: “Thầy cô không hiểu tâm lý thằng nhỏ. Nó giỏi nên có suy nghĩ cá biệt thôi”. Bạn bè ai cũng lắc đầu, trong đó có tôi.
Sau khi bị tai nạn, anh bàn với vợ mở tiệm internet cho thằng Ti có dịp phát huy… năng khiếu. Chị lại lăng xăng chạy đi kiếm chỗ. Đầu tư dàn máy toàn màn hình LCD, nó “làm chủ” được đúng ba tháng là chửi lộn với chủ nhà. Dẹp tiệm. Chị phải long tong chạy đi tìm chỗ khác cho… thằng nhỏ.
Có đồng vô đồng ra, “thằng nhỏ” bắt đầu ăn chơi, có bồ. Nhiều khi đi biệt dạng ba - bốn ngày, chị phải vừa coi tiệm, vừa lo ăn uống cho anh ở nhà. Có lần vào nhà, tôi thấy anh đang la om sòm, còn chị ngồi khóc thút thít. Thằng Ti đã rút hết gần tám triệu bạc trong thẻ ATM của chị. Trời, không đưa thẻ, không cho biết mật mã làm sao nó rút tiền được. Tôi chịu thua cái “lòng mẹ bao la” của chị luôn. Nó đi cả tuần lễ mới về, chị lại xun xoe dịu ngọt với nó. Sợ la rồi thằng nhỏ lại bỏ đi, biết đường đâu mà tìm.
Tới giờ, hình như cả anh và chị cũng không biết tại sao nó hư vậy. “Mình cưng nó quá trời đất mà”. Chỉ biết kêu trời. Nhiều lúc cũng tội nghiệp… ông trời lắm!
Theo PNO
Bài liên quan
- Phần mềm Nếp sống văn minh
- Phần mềm Dân số
- Phần mềm Tiết kiệm năng lượng
- Phần mềm Năng lượng mới
- Phần mềm Tiết kiệm điện
- Phần mềm Nếp sống văn minh
- Phần mềm Dân số
- Phần mềm Bảo vệ động vật quý hiếm
- Phần mềm An toàn thực phẩm
- Phần mềm Ô nhiễm không khí
- Phần mềm Rác thải
- Phần mềm Ô nhiễm đất
- Phần mềm Nước sạch
- Phần mềm Tiếng ồn
- Phần mềm Cây xanh
- Phần mềm An toàn sức khỏe sinh sản
0 comments:
Post a Comment